Polaroid

ThaoChip9x.Wap.Sh

Wap Đọc Truyện Teen, Truyện Tiểu Thuyết Full
Đọc Báo|Games Online|Games Offline|Đọc Truyện
Nhập nội dung cần tìm

*Tip:các b có thể xuống cuối trang để viết bình luận cho bài viết này.

Tên Em Là Bệnh Của Anh



Đây là lần đầu tiên Cơ Quân Đào hái đậu. Anh ta không hề biết thì ra một cây đậu có thể ra được nhiều quả như vậy, từng chùm từng chùm từ gốc đến ngọn nhìn rất thích mắt. Cơ Quân Đào muốn ngắt chùm đậu xuống khỏi thân cây nhưng làm thế nào cũng không đứt được cuống đậu. Đậu Đậu đứng bên cạnh rất có trách nhiệm chỉ đạo anh ta: "Chú Cơ, ngắt như vậy không được đâu, chú cứ xé xuống bên dưới là được".

Anh ta thử một chút, quả nhiên không vất vả gì đã ngắt được một chùm, liền hỏi: "Đậu Đậu giỏi thật đấy. Ai dạy cháu vậy?"

"Mẹ cháu. Mẹ còn nói lúc hái phải bóp quả đậu một chút, nếu thấy mềm thì không được hái vì quả đó vẫn còn chưa lớn". Đậu Đậu cầm tay Cơ Quân Đào bóp đậu, bàn tay trắng nõn mũm mĩm rất mềm rất mềm. Cơ Quân Đào thương yêu chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai về phía trước cho Đậu Đậu sợ cành lá đậu tằm làm bị thương mặt cậu bé. Đậu Đậu quay sang cười với anh ta rất vui vẻ.

"Bình thường Đậu Đậu thích ăn cái gì nhất?" Cơ Quân Đào nghĩ thầm, hai anh em mình đến ăn chực nhà người ta thì ít nhất cũng phải mua thứ gì đó cho con người ta mới không bất lịch sự.

Đậu Đậu nghiêng đầu nghĩ hồi lâu rồi nói: "Cơm".

Cơ Quân Đào bật cười, "Còn gì nữa?"

"Sườn xào chua ngọt mẹ nấu".

"Còn gì nữa?"

"Cà om tương mẹ nấu".

"Còn gì nữa?"

"Hạt dưa mẹ rang".

Cơ Quân Đào cảm thấy bất lực, lại hỏi: "Còn đồ ăn vặt? Đậu Đậu thích ăn loại quà vặt gì? Sô cô la thì sao?"

"Cháu không ăn sô cô la, mẹ mới thích ăn sô cô la". Đậu Đậu nghiêm trang nói, "Cháu không ăn quà vặt, mẹ nói trẻ con ăn quà vặt không ăn cơm sẽ không cao được, con trai phải cao thì mới xinh trai. Cháu thích ăn cơm".

Cơ Quân Đào đành phải nói: "Đậu Đậu đúng là một bé ngoan, thế bình thường cháu thích đồ chơi gì?"

"Chơi ô tô", Đậu Đậu nói, "Cháu có hơn một trăm cái xe, mẹ nói có thể mở triển lãm rồi, sau này không được mua thêm nữa, lãng phí quá".

"Ngoài ô tô cháu còn thích cái gì nữa?" Cơ Quân Đào hầu như sắp bị đứa bé này đánh bại rồi, gặp một đứa bé đao thương bất nhập như thế khiến anh ta quả thực không biết phải làm thế nào.

"Còn thích vẽ tranh nữa". Đậu Đậu nói, "Chú Cơ, lần sau cháu mang tranh cháu vẽ tới cho chú xem, cháu để ở bên nhà bà nội hết rồi".

Cơ Quân Đào vui mừng hỏi: "Thật sự thích vẽ tranh à? Thích vẽ kiểu gì?" Hỏi xong chính anh lại cười trước, một em bé nhỏ như vậy, chẳng lẽ còn phải hỏi nó thích tranh sơn thủy hay là tranh sơn dầu?

"Thứ sáu ở trường, bọn cháu thường vẽ nhà, vẽ hoa, vẽ mặt trời, cháu còn vẽ cả mẹ đứng ở cửa nữa. Lý Gia Dĩnh nói cháu vẽ không giống nhưng cô giáo lại khen cháu, cho cháu hai lá cờ năm sao".

"Lát nữa chú cũng vẽ cho cháu một bức tranh được không? Đậu Đậu thích vẽ cái gì?"

Đậu Đậu suy nghĩ một chút rồi nói: "Vẽ hái đậu được không?"

"Được!" Cơ Quân Đào khẽ thở phào một hơi.

Mặc dù hai bên không phải rất quen thuộc nhưng nhờ có Đậu Đậu nên bữa cơm này rất thoải mái vui vẻ. Đậu Đậu vừa ăn vừa nói không dừng miệng chút nào. Hoài Nguyệt không hề ngăn cản cậu bé, thậm chí trong lòng cô còn hết sức biết ơn anh em nhà họ Cơ, vì trong nhà có khách nên Đậu Đậu tỏ ra cực kì vui vẻ.

Cơ Quân Dã thấy Đậu Đậu ăn rất nhanh, cứ một thìa cơm lại một thìa thức ăn liền nói: "Cô thấy có những bạn nhỏ không chịu ăn gì cả. Mẹ phải bưng bát cơm dỗ dành, con chạy trước mẹ chạy sau rất là vất vả. Đậu Đậu tự ăn cơm giỏi thật, cũng không làm rơi hạt cơm nào cả".

Hoài Nguyệt nhìn con trai bằng ánh mắt trìu mến, cô đưa tay lau vệt nước canh bên miệng cậu bé rồi nói: "Bình thường Đậu Đậu của chúng ta không ăn quà vặt gì, lúc đói chỉ ăn cơm thôi. Khi còn bé bón cơm cho cháu nếu trong thìa nhiều thức ăn mà ít cơm một chút thì cháu nhất định sẽ không ăn, chỉ la hét đòi ăn cơm, nhất định phải bón thêm một thìa cơm trắng mới chịu nghe".

Cơ Quân Đào nhớ tới cuộc đối thoại với Đậu Đậu khi nãy, nghĩ thầm quả nhiên là như vậy, anh ta không khỏi mỉm cười nhìn Đậu Đậu đang ngồi đối diện.

Hoài Nguyệt gắp một miếng gà hầm vào bát Đậu Đậu rồi nói tiếp: "Buổi tối mà đói thì cháu cũng luôn đòi ăn cơm chứ không giống những em bé khác chỉ cần vài cái bích quy hay bánh mì ăn tạm cho đỡ đói là được. Có lúc trong nhà không còn cơm nguội, ông nội bà nội cháu sốt ruột đến mức phải sang nhà hàng xóm xin cơm. Đúng là một cái thùng cơm nhỏ. Tôi cũng lo cháu nó ăn nhiều quá lại béo, may là cháu được di truyền gien ăn mà không béo".

Cơ Quân Dã nhìn Hoài Nguyệt mảnh dẻ thanh tú, nói: "Tôi hâm mộ chết đi được, tính tôi thích nhất là ăn đồ ngon uống rượu ngon, nhưng cứ ăn vào là béo ngay, mà đã béo là béo mặt làm hại tôi cứ ăn thoải mái một bữa lại phải ăn đói hai ngày. Tôi thường nói nếu mà đổi được cho anh tôi thì tốt thật, đàn ông có béo một chút cũng không sao nhưng anh ấy thì cứ gầy như vậy. Hoài Nguyệt, hôm nay chị nấu ăn ngon như vậy, ngày mai tôi lại phải nhịn đói để giảm cân rồi".

Hoài Nguyệt hé miệng cười, nói: "Có thể chị đã quen ăn uống bên ngoài nên thỉnh thoảng ăn bữa cơm nhà nấu sẽ cảm thấy lạ miệng, nếu bữa nào cũng ăn thì lại thấy chán ngay".

Cơ Quân Dã nhìn đồ ăn trên bàn, gà đất hầm, cà om tương, sốt đậu phụ nấm và đậu tằm xào, lại nhìn bát cơm đen trên tay mình, cảm thán nói: "Chồng chị đúng là may mắn, riêng bát cơm đen này đã có nhiều gia vị như vậy rồi. Đậu Hòa Lan, dưa muối, dăm bông, măng sợi, nhìn đã thấy ngon miệng rồi. Chị còn ít hơn tôi một tuổi mà sao lại biết nấu bao nhiêu món như vậy nhỉ".

Hoài Nguyệt dừng lại một chút rồi nói: "Thực ra trước đây tôi cũng không biết nấu mấy món này, sau khi sinh Đậu Đậu mới để ý học nấu ăn vì muốn để cháu được ăn ngon một chút. Tôi còn để ý đến những ngày lễ tết, muốn cho cháu biết thêm một chút, được thể nghiệm thêm một chút, như vậy cuộc sống của cháu sẽ vui vẻ hơn".

Cơ Quân Dã gật đầu, "Hoài Nguyệt, chị đúng là một người mẹ tốt".

"Tấm lòng của người làm mẹ đều giống nhau mà". Hoài Nguyệt ngại ngùng cười cười, ánh mắt ấm áp nhìn con trai với vẻ cưng chiều.

Cơ Quân Đào nhớ tới mẹ mình, bà cũng từng nhìn mình với ánh mắt như vậy, đẹp như vậy, dịu dàng như vậy.

Đậu Đậu ăn cơm xong rất nhanh, cậu bé nhảy xuống ghế đi lấy bút chì và giấy vẽ trong cặp sách ra mang tới bên cạnh bàn trà nhìn Cơ Quân Đào ăn cơm với vẻ chờ mong.

Cơ Quân Đào ăn không nhiều, có điều lại ngại không muốn buông đũa trước, vừa thấy dáng vẻ của Đậu Đậu liền hiểu rõ ý cậu bé. Anh ta vẫy tay với Đậu Đậu, nói: "Nào, để chú vẽ tranh cho cháu".

Cơ Quân Dã giật mình nhìn anh trai, Cơ Quân Đào vờ như không thấy, nói với Hoài Nguyệt: "Hôm nay đúng là mạo muội, tạm thời không nghĩ ra có thể tặng Đậu Đậu thứ gì, tôi vẽ cho cháu một bức tranh vậy".

Hoài Nguyệt gật đầu nói: "Đậu Đậu rất thích vẽ tranh, trên tường nhà bà nội toàn là các tác phẩm của cháu, may là ở đây cháu còn chưa vẽ lung tung khắp nơi". Cô không hề để ý chuyện Cơ Quân Đào nói sẽ vẽ tranh cho Đậu Đậu, bởi vì chính cô cũng thường cùng vẽ tranh với Đậu Đậu.

Cơ Quân Đào cẩn thận đặt tờ giấy vẽ lên trên đầu gối, chỉ vài nét bút đã hoàn thành một bức tranh đen trắng.

Đậu Đậu bên cạnh há hốc miệng, Hoài Nguyệt đi tới nhìn, bức tranh này là "Đậu Đậu hái đậu", tuy chỉ có vài nét bút nhưng dáng vẻ Đậu Đậu lại nổi bật trên tờ giấy, thần thái hết sức sinh động khiến mọi người cảm thấy còn giống hơn cả ảnh chụp. Hoài Nguyệt không khỏi cảm thán: "Thì ra Cơ tiên sinh vẽ tranh tốt như vậy!"

Trang Đọc Truyện Truyện Teen Hay Tên Em Là Bệnh Của Anh
Bình Luận Mới Nhất




Truyện Teen Hay Khác
Thiên Thần Của Bóng Đêm - Black Angel

...

Truyện Teen,Công chúa lạnh lùng full

Truyện Teen - Công chúa lạnh lùng Tác giả: Nhung_kut3_...

Truyện Ngẫm,Đọc truyện Ngẫm full

Mở bài: Tui-Một thằng nhóc hay cười và cũng hay nổ...

Sát thủ thiên thần

Truyện Teen,Sát Thủ ... Thiên Thần Full (Tác Giả: lola...

Nocturne-1 kí ức đẹp full

1 kỉ niệm đã khắc sâu mãi trong kí ức, 1 kỉ niệm...

1234...111213»
Thống kê truy cập:
Đang xem: U-ON
Hôm nay: 5 lượt
Tổng cộng: 1048317
Thống kê truy cập:
Đang xem: U-ON
Hôm nay: 5 lượt
Tổng cộng: 1048317