khiến Nguyệt Ái và anh cũng phải có giới
hạn... không vượt quá tình Anh Em.
Đã 4 năm... Anh vẫn bao dung, vẫn yêu
thương... Và, vẫn vì nhau mà rơi nước mắt.
Một câu anh nói, cũng đủ làm Nguyệt Ái vừa
hạnh phúc, vừa... đau đến tê tái:
- Anh thương em ! Anh cần em. Rất cần !
Anh thương em hơn một người em gái.
- Nếu có kiếp sau... Anh sẽ đón nhận tình
cảm của em chứ !?
- Kiếp sau, anh sẽ đi tìm em ! Tìm bằng được
em. Không để Nhóc của anh phải chịu tổn
thương nữa.
- Em... đau nhiều lắm !
- Em đau như thể anh đau ! Anh thương em
không thể nói thành lời ! - Anh đã nói thật
lòng mình.
Muốn thốt lên biết bao... điều mà bao năm
qua, Nguyệt Ái che giấu. Nhưng, lý trí vẫn
thắng. Nguyệt Ái lại lặng lẽ... làm một người
Em Gái.
Nhưng không tránh khỏi nhiều lần, Nguyệt
Ái nói những điều thật ngớ ngẩn:
- Ai mua Trăng... tôi bán Trăng cho !
- Bán cho anh nào !
- Trăng của em là vô giá đấy ! Bạc Vàng Châu
Báu cũng không đủ để mua đuợc đâu. Chỉ
có một thứ... T.L trả được thì em bán Trăng
cho !
- Thứ gì vậy Nhóc yêu của anh !? Ơ... Hình
như anh đã trả rồi thì phải !?
- Trái tim ạ ! Anh có trả không !??
- Trả hết... Trả hết cho người. Trả luôn mắt
môi, nụ cười...
- Kiếp này, em bán Trăng cho anh. Mắt, Môi,
Nụ Cười... Tất cả... Tất cả... Kiếp sau sẽ là của
em ! Kiếp sau, em tính nợ đấy. T.L nhé ! Khi
ấy, anh mang trả cho em !
- Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ trả và bù
đắp cho em. Nhóc ạ !
...
Cứ thế... tình cảm vẫn siết lấy...
Vừa qua, Nguyệt Ái được giải thưởng cuộc
thi Báo Chí... Anh cũng thu xếp bộn bề của
Công An, lặn lội đường xa… để đến chia vui.
Anh trao Nguyệt Ái đóa hoa thật đẹp trên
sân khấu. Tan buổi lễ, anh dẫn cả nhà
Nguyệt Ái đi ăn. Nguyệt Ái không ăn gì, ngồi
đối diện… và nhìn anh. Anh kề sát vai bố
Nguyệt Ái, nói:
- Khi nào cháu lên, chú cháu mình làm bữa
Ốc, chú nhé ! - Rồi, Anh cười thật hiền khi
gặp ánh mắt Nguyệt Ái.
Lúc ăn xong, anh ngồi thật gần. Bàn tay
Nguyệt Ái nhỏ, nằm gọn trong tay anh...
Gương mặt anh, vẫn đẹp như hồi Nguyệt Ái
gặp năm 2007, nhưng trưởng thành hơn.
Đặc biệt... lộ vết sẹo do tai nạn nghề nghiệp
( bị Phạm Nhân dùng dao lam rạch vào hơn
một năm trước ). Dù... thương anh nhiều
lắm, nhưng Nguyệt Ái cười, nói:
- Hết đẹp trai như xưa rồi !
- Ừ, hết đẹp trai. Nhưng có vết sẹo này, lại
thành ra có duyên. - Anh giữ chặt hơn bàn
tay của Nguyệt Ái.
- Anh... đau nhiều lắm phải không ?
- Qua rồi Nhóc ạ ! Bây giờ, anh không đau
nữa.
Ngày bị tai nạn đó, anh không hề nói với
Nguyệt Ái. Một năm sau, mới vô tình để lộ.
- Em buồn lắm ! Anh đã giấu...
- Anh sợ Nhóc lo cho anh ! Anh hiểu tính
Nhóc luôn nghĩ cho anh mà.
- Ghét anh lắm !
Anh chỉ cười, gọi:
- Nhóc !
Nguyệt Ái bên anh, trái tim không đập
mạnh, thật bình yên, và ấm áp. Cảm nhận
được anh thân thương xiết bao. 4 năm qua,
anh đã vì Nguyệt Ái mà khổ tâm thật nhiều.
Hiểu tình cảm dành cho nhau, mà không thể
nói.
Thoáng chạnh lòng, Nguyệt Ái hỏi:
- Anh có thất vọng về em không !?
Anh đáp:
- Anh tự hào về em !
Nụ hôn bất ngờ của anh lên trán Nguyệt Ái...
Không kịp để Nguyệt Ái cảm nhận... Anh đã
gần đến thế !
Ngày hôm đó, với bao kỷ niệm, bao cảm
xúc... không diễn đạt được bằng lời... !
Giây phút sắp chia tay nhau, mỗi người một
ngả. Nguyệt Ái cúi lặng, giấu giọt nước trên
khóe mắt, không nói gì. Anh đã nhắn tin, dù
vẫn đang ngồi cạnh nhau, giữ tay nhau
( Ngày đầu gặp anh, Nguyệt Ái cũng đã chủ
động nhắn tin cho anh như thế. Anh vẫn
nhớ cách truyền đạt ấy và áp dụng lại ) Dòng
tin của anh, như siết chặt tâm can Nguyệt Ái
thương anh nhiều hơn nữa:
- Nhóc yêu ! Anh muốn gọi em mãi. Anh luôn
ở bên em. Mãi mãi bên em... !
“Anh ơi... ! Em cũng thế. Em cũng muốn bên
anh. Muốn bên anh. Bên anh... không bao
giờ thay đổi !” Muốn thốt lên như thế, mà lý
trí của Nguyệt Ái vẫn đủ để giữ những yêu
thương trong tim. Nguyệt Ái nhắn lại...
Không giống điều Nguyệt Ái khao khát nói...!
Khi ô tô riêng của anh rể Nguyệt Ái ( đưa
Nguyệt Ái cùng gia đình đi nhận giải ) lăn
bánh trở về, qua tấm kính... Nguyệt Ái vẫn
mỉm cười nhìn anh. Và... Anh thì... nghẹn
cảm xúc, nhìn theo...
Bố Nguyệt Ái đã thấy, nói với anh rể đang lái
xe:
- Tội nghiệp thằng bé ! Nó khóc. Lặn lội lên
với em, giờ lại lủi thủi về một mình... !
Xe chạy mỗi lúc một xa, bóng anh mỗi lúc
một khuất... Cho đến lúc ấy, Nguyệt Ái mới
không kìm được nước mắt. Mọi thứ trở lên
nhòa nhạt. Nguyệt Ái nhớ anh... Thực sự nhớ
anh, lấy điện thoại, soạn tin:
- Cảm ơn anh đã hiện diện trong cuộc sống
của em ! Em hạnh phúc vì được gặp anh !
Em... yêu thương anh... vô cùng...
Dòng tin anh nhắn lại:
- Anh cũng hạnh phúc và tự hào về em ! Anh
cũng yêu thương em. Yêu nhiều... nhiều
lắm ! Nhóc yêu của anh !
...
Nguyệt Ái thương anh… không kể sao cho
xiết. Anh tuyệt vời ! Trái tim Nguyệt Ái, đã
bứt phá rào ngăn của lý trí… để nghĩ về anh,
quan tâm anh. Dù biết… suốt cuộc đời,
không thể đến bên anh… như một người
con gái. Nhưng Nguyệt Ái biết ơn, hạnh
phúc… mỗi khi nghe anh gọi: “Nhóc của anh
ơi ! Xin gọi mãi ngàn lần như thế !”.
Nhờ sự hiện diện của anh, Nguyệt Ái đã
hiểu… những điều vô giá ! Có một thứ cảm
xúc... Hơn Cả Tình Yêu... ! Kiếp sau... Xin đừng
để Nguyệt Ái là “em họ đời thứ 4 và còn là...
kẻ đến sau trong tình yêu...” với anh ! Kiếp
sau... Xin được gặp lại anh... ! Kiếp này... Xin
được mạnh mẽ lý trí để mãi là em gái của
anh... !
********
Anh ở phương nào... Anh có hay !?
Mãi trong tim em bóng dáng này
Là anh, em chẳng ngừng nhung nhớ.
Người đã làm em... phải đắm say !
Mà sao tạo hóa gieo neo quá !?
Em đành hạnh phúc cứ dần xa.
Yêu anh ! Dâu bể nào em ngại ?
Quý trọng chân tình, dạ thiết tha.
Nhất tại vì em cảnh trái ngang
Trong đêm thầm lệ đổ hai hàng
Cuộc tình chôn cất sâu quạnh quẽ
Sống kiếp Xương Rồng sa mạc hoang.
Truyện Teen - Công chúa lạnh lùng Tác giả: Nhung_kut3_...
Mở bài: Tui-Một thằng nhóc hay cười và cũng hay nổ...
Truyện Teen,Sát Thủ ... Thiên Thần Full (Tác Giả: lola...
1 kỉ niệm đã khắc sâu mãi trong kí ức, 1 kỉ niệm...